lại, mở cửa bếp đi ra. Chợt nó sững lại khi thấy hai đứa trẻ đứng đó, có lẽ đã nghe hết những gì nó nói. Vy vội ngoảnh đi, tránh nhìn vào ánh mắt chúng, lên xe là phi ầm ầm.
***
Sáng hôm sau. Nó đến sớm, ngó quanh quất.
- Khỏi tìm! Bọn nhóc đi rồi, bảo sẽ không quay lại nữa- Jeff nói, hờ hững. Cũng từ hôm ấy, tuy vẫn cặm cụi với công việc nhưng anh ít nói hơn, chẳng mấy khi chơi nhạc, cũng không làm đề can, rỗi thì chúi đầu vào đọc sách.
Nhiều lúc Vy tự hỏi, nó đã quá đáng lắm sao? Nhưng rồi có những chuyện khiến nó quan tâm hơn việc để ý đến tâm trạng người khác, như bao giờ được sang Sing chẳng hạn…
***
Đầu trần, không găng, không khẩu trang giữa cái nắng gay gắt của trưa tháng tám, Vy thấy mình đi vô hướng. Chưa bao giờ nó thấy trống rỗng như thế này. 19 điểm, không quá thấp nhưng đủ làm hy vọng vào những trường đại học trong top dẫn đầu của nó tan như bong bóng xà phòng khi mà điểm chuẩn năm nay cao chót vót.
Lần đầu tiên nghe điểm nó đã tưởng nhầm. Tra cả điện thoại lẫn net, nó cũng không thể tin. 12 năm học sinh giỏi, mọi thứ như đã ở trong tầm tay, kể cả chuyến đi Sing. Không ai trách nó cả. Đi ra thấy ba chỉ thở dài. Quay vào lại thấy mẹ chép miệng. Nhưng chính thế lại khiến nó càng trách mình nhiều hơn.
Đâm ra nó sợ cả tiếng chuông điện thoại lẫn những lời hỏi han, chia sẻ của bạn bè. Lúc này nó không muốn ai quá quan tâm đến mình hết, cứ tỏ ra bình thường lại hay, và chỉ có ở Mas nó mới tìm được điều ấy.
***
Mà cũng chỉ hết tháng này thôi Jeff sẽ lại lên đường. Nó nghe mà hụt hẫng đôi chút dù biết sớm muộn gì cũng thế. Tốt nghiệp 12 xong, thi Đại học. Việc ấy với nó như một công thức gắn liền với nhau chẳng cần chứng minh. Đỗ Đại học sẽ là tiếp tục học thêm 4 năm nữa.
Nhưng giờ đây sự thật với nó là trượt, như vậy mọi kế hoạch đã bị đảo ngược. Giờ bắt buộc nó phải nghĩ, một năm tới mình sẽ làm gì, sẽ như thế nào, có tiếp tục thi nữa không?
Những lúc như thế nó thấy mình hâm mộ Jeff vô cùng, thì đâu phải ai cũng dám từ chối vào Đại học để làm một chuyến đi dài vòng quanh thế giới, để được nhìn nhận thực tại trước khi bước chân vào giảng đường. Lên đường, dừng chân làm việc mỗi khi hết tiền, rồi lại sẵn sàng cho những chặng đường tiếp theo. Chuyến đi của Jeff nhiều lúc khiến Vy thật