chưa từng cảm thấy ấm áp như thế này.Bạn bè tranh nhau ăn chiếc bánh nó làm,cam đoan rằng đó là chiếc bánh ngọt ngon nhất mà họ từng ăn.Chỉ có một sự cố nho nhỏ,không ai bắt được đồng xu.Mũi ướt rất kinh ngạc.Nó quả quyết đã nhét vào một đồng xu mới tinh.Uyên hơi thất vọng.Cô bạn mặc chiếc váy thật xinh,chẳng kém hôm biểu diễn ca nhạc.Nhưng rồi Uyên chỉ nhún vai,cho rằng Mũi ướt đã lơ đễnh,nhưng chuyện chẳng có gì đáng ồn ào.
Sau bữa tiệc,các bạn từng nhóm hẹn rủ nhau đi chơi Tết.Mũi ướt lặng lẽ ôm cái khay bánh,giờ đã sạch trơn,nhảy lên xe buýt đi về nhà.Xe bus buổi trưa vắng vẻ.Mũi ướt chọn chỗ sát cửa sổ,ngồi dí mũi vào ô kính.Ngoài kia,hàng cây trơ trụi sắp thay lá mới.Những ngôi nhà vàng mở rộng ô cửa sổ,như những đôi mắt tròn to nhìn bầu trời xanh biếc,trong bầu không khí thanh khiết.Những chiếc xe chuyển động rất nhanh trên đường.Tất cả những điều ấy dội vào Mũi ướt,khiến nó thấy mình hệt như nhánh cây non ướt mưa, đang lấp lánh hạnh phúc. Một ai đó ngồi xuống băng ghế,chạm nhẹ vào vai Mũi ướt.Nó giật mình,ngoảnh nhìn.
Cổ Len mỉm cười: "Mình muốn đưa cho Mũi ướt cái này,xoè tay ra nào!". Trong tay Mũi ướt, một đồng xu lấp lánh. Nó giật mình: "Bạn bắt được nó ư?" Cổ Len hơi mím môi, gật đầu: "nhưng mình đã giấu nó đi....". Mũi ướt sửng sốt: '"Tại sao?". "Vì nếu phải hôn Uyên, thì đồng xu này sẽ không còn may mắn nữa." Cô nhóc lặng thinh, đầu óc chếch choáng. Nó nắm chặt đồng xu trong tay, sợ cơn mơ kì lạ này sẽ qua đi. Vẫn nhìn thẳng về phía trước. Cổ Len thu can đảm, nói một mạch: "Bạn đặc biệt,ngay từ khi mình thấy bạn trong lớp học thi.....". Một nụ hôn nhẹ phớt trên má cô bé,.....Trong bài hát "Núi bánh nướng", gã cừ khôi nào đã viết trọn cảm xúc của Mũi ướt lúc này, vẻn vẹn 97 từ......kì lạ.........