Cô bé tên là Sa. Đó là một cô bạn, nhưng vì cô nhỏ đã gọi tôi là “anh” nên tôi đã nói mình lớn hơn một tuổi. Chỉ là một lời nói dối vô hại thôi mà J. Sa có một gương mặt rất lạ. Có lẽ vì đôi mắt đặc biệt ấy - đôi mắt trong veo tựa như không đáy và cứ như cô nhỏ chẳng nhìn vào đâu cả. Cốc đầu mình một cái, tôi bật cười “nếu mình định tìm một lý do để gật đầu mời Sa vào nhà thì trên thực tế có thể là do cô bé đó quá xinh!”
Từ hôm đó gần như ngày nào Sa cũng qua nhà tôi chơi. Nhưng tôi cũng chỉ biết nhà cô nhỏ ở “bên kia” chứ cũng chẳng biết cụ thể là chỗ nào, mà cũng chẳng có ý định sang chơi lại. Tôi cũng không phải là người biết nói chuyện, nên thường thì tôi để mặc Sa trong phòng khách, còn mình quay lại với cuộc đua xe trong game. Sa có vẻ dễ tính nên cũng chỉ ngồi đó, hình như đọc tạp chí và thỉnh thoảng hát vài câu, những giai điệu tôi chưa từng nghe bao giờ. “Cô nhỏ hơi kì dị,” tôi nghĩ, nhưng rồi lại tìm được lý do ngay “Sa chỉ cần một nơi trú ẩn. Đúng như cô nhỏ nói, chỉ cần “ngồi nhờ” để khỏi phải ở nhà một mình”
Cho đến khi Sa phát hiện ra chiếc đàn guitar đứt dây treo đằng sau tủ quần áo, cô nhỏ rời phòng khách, chạy thẳng đến chỗ tôi và kéo tôi ra chỗ cây đàn:
- Anh biết chơi guitar không?
Thực ra đó là cây đàn của bố tôi. Ông giữ lại vì kỷ niệm hơn là để tiếp tục chơi nó. Còn tôi thì chỉ biết ở mức abc thôi. Nhưng trước đôi mắt không đáy đó, tôi đã gật đầu nói rằng tôi biết chơi đàn.
- Nhưng nó không đủ dây?
- Em có dây.
Ngải Sa rút trong túi áo ra một hộp đựng dây đàn bằng gỗ. Tôi thậm chí còn không biết thay dây như thế nào. Cô nhỏ hướng dẫn tôi như một người chuyên nghiệp. Càng lúc tôi càng ngạc nhiên về Sa. Nhưng tôi không tiện thắc mắc, bởi dường như cô nhỏ vẫn đang quá hào hứng với chiếc guitar cũ vừa tìm được. Thậm chí Sa còn cười nữa. Đây là lần đầu tiên tôi thấy cô nhỏ cười. Rất giống một thiên thần. Thiên thần với đôi mắt không đáy. Và có vẻ rất quan tâm đến guitar.
- Em thích anh chơi bài gì nào? Vừa thử những âm thanh mới từ chiếc đàn cũ tôi vừa hỏi Ngải Sa, chỉ mong cô nhỏ đừng nói ra tên bài gì đó mà tôi không biết.
- Bài này...
Ngoài mọi mong đợi của tôi, cô nhỏ lại lấy ra hai tờ giấy gập tư. Một bản nhạc với