Tôi sống một mình, và với bố. Nghĩa là tôi sống chung nhà với bố, nhưng phần lớn thời gian thì tôi ở một mình. Bố tôi là lái xe côngtennơ đường dài, ông vắng nhà suốt.
Vào một đêm, bố nói với tôi là hai bố con sẽ chuyển nhà, bố nói là ở nơi ở mới, bố sẽ dễ chăm sóc tôi hơn, ngay cả khi xa tôi. Đâu có vấn đề gì, sống ở đâu thì tôi cũng chỉ nhìn thấy bố sau 11h đêm hằng ngày. Nhún vai một cái, tôi rời khỏi cái ngõ nhỏ san sát hàng quán và chẳng lúc nào ngơi ồn ã để chuyển đến một nơi có đường rộng hơn, thoáng hơn, không gian yên tĩnh hơn, nhà thì, tất nhiên là cũng đẹp hơn, dù có lẽ cũng lạnh hơn một chút.
Căn hộ mới nằm trên tầng 8. Chúng tôi là một trong số những người đầu tiên dọn đến. Cũng chẳng có nhiều hàng xóm mới để chào hỏi. Vả lại, ở đây mọi người có vẻ lặng lẽ hơn thì phải. Nhưng được cái căn hộ có lan can rất rộng. Tầm nhìn của tôi ở đây không bị giới hạn bởi những toà nhà nhấp nhô, mà có thể vươn xa gần như hết cỡ. Tuy vậy, điểm trừ là tôi chẳng mấy khi thích nhìn đi đâu, bởi phía trước mặt ngay bên kia con đường nội bộ là một nghĩa trang chưa kịp di rời. Nói ra thì hơi ngượng, vì dẫu sao tôi cũng là một trang nam nhi, nhưng thú thật là những cơn gió thổi đến từ phía nghĩa trang vẫn khiến tôi ớn lạnh, nhất là những buổi tối khi chỉ mình tôi ở nhà, và hình như chẳng có ánh sáng nào hắt ra từ những căn nhà hàng xóm.
Tôi cũng biết những chuyện này thật vớ vẩn. Có thể chỉ là do khu này mới nên ít người, nên mới có vẻ yên ắng hơn, lạnh hơn. Có thể chỉ là tôi chưa quen. Có thể là việc chuyển từ người-ngõ-nhỏ lên người-chung-cư-mới cần nhiều thời gian hơn vài ngày. Quy tắc là khi bạn cần một lý do bao giờ cũng có lý do. Và ngần ấy lý do đối với tôi là tạm đủ.
Có điều hình như tôi không phải là kẻ ngớ ngẩn duy nhất ở đây. Buổi tối của ngày thứ tư ở nhà mới, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa. Nghĩ đó lại là mấy cuộc điều tra thị trường hay tiếp thị gas, tôi định mặc kệ. Nhưng tiếng gõ cửa khẩn khoản đến mức tôi đành từ bỏ game đua xe của mình để chạy ra mở. Trước mặt tôi là một cô bé, có lẽ cũng trạc tuổi tôi. Nhìn tôi bé nói:
- Nhà em ở bên kia. Anh cho em ngồi nhờ được không? Ở nhà một mình buồn quá...
Tôi không được chuẩn bị cho một vị khách kiểu như thế này. Nhưng trong khi cố nghĩ ra lý do gì đấy để