rất đau. Đau vì sự giả dối của bạn ấy, càng đau hơn khi chính bạn ấy là thần tượng mà bấy lâu nay mình thầm nễ phục.
Từ lúc ấy mình đã luôn nổ lực rất nhiều, và cũng chính lúc ấy hình ảnh bạn ấy đã in sâu trong suy nghĩ của mình. Và giờ cuộc sống theo lối cũ như trước của mình đã quay lại nhưng thêm vào đó là bóng dáng dập dờ của bạn ấy trước mỗi buổi tối mình đi vào giấc mơ.
Giờ mình cũng kết thúc ba năm học cấp ba với những kỉ niệm thật khó quên nhưng hình ảnh bạn ấy vẫn không phai nhạt một chút nào đối với mình.Bạn ấy đã mang lại cho mình những hoài bão ,những ước mơ cùng những điều giản dị nhất mà mình nghĩ nó sẽ theo mình đến suốt cả cuộc đời này. Bạn ấy rất biết cách an ủi mình mỗi khi mình như tuyệt vọng, bạn ấy thật biết cách làm ảnh hưởng đến người khác. Nhưng rồi chính bạn ấy đã giết chết hình bóng đó trong suy nghĩ của mình. Giờ bạn ấy đã chết rồi, chết thật rồi nhưng mình vẫn không thể nào tin vào sự thật này. Tại sao bạn lại bỏ mình ở thế giới này mà đi đến một nơi xa. Tại sao bạn lại đi như vậy chứ mình thật không cam tâm mình không muốn như vậy. Tại sao, tại sao?... Bạn có biết rằng bạn chết đi mình đã khổ thế nào không? Một mình ngồi khóc trong căn phòng lạnh, chỉ khóc chỉ khóc mà thôi! Và dòng suối của mình đã cạn đi với những dấu vết để lại còn hằn sâu trên tảng đá của lòng mình.
Và đến một ngày mình muốn gói gém hồi ức ấy trong chiếc hộp bé nhỏ để chôn vùi vào dĩ vãng. Mình từ từ xếp bức ảnh bạn ấy đã vẽ vào hộp và mình tìm thấy dưới bức ảnh ấy là một cái đĩa, cái đĩa này bạn ấy đã tặng mình vào dịp sinh nhật. Nhưng lúc ấy mình đã vứt nó vào một xó và không để tâm đến, vì khi ấy mình vẫn còn giận vì sự giả dối của bạn ấy lắm và như đã quên sự tồn tại của nó. Giờ mình muốn ôn lại kí ức lần cuối cùng, mình đã mở nó và một mình nghe trong căn phòng lạnh. Nghe hết bài 1 đến bài 2 và tiếp tục, trong âm điệu nhẹ nhàng của nhạc nhưng tâm trí mình vẫn luôn giận, giận lắm. Dòng suối từ phía tâm hồn từ từ lăn nhẹ trên má với những nỗi uất hận, mình như tuyệt vọng. Nhưng bỗng nhiên âm nhạc ngừng làm không khí lạnh lẽo cảm giác sợ hãi hiện lên như chỉ có mình trong thế giới này vậy. Và mình nghe một giọng nói cất lên, giọng nói này quen lắm. Đúng rồi, đúng là giọng nói