vẩn lắm, ngoài cháo lỏng với sữa ra tao có nuốt trôi được cái gì đâu. Bác sĩ bảo là khi nào đỡ sốt thì tao phải đến bệnh viện chụp film bọn mày ạ, nếu thấy răng mọc ngược vào trong, chèn lên dây thần kinh thì phải nhổ. Đau thương mấy cũng phải hy sinh L
Lè lưỡi. Cả bọn ai nấy đều rùng mình trước viễn cảnh không mấy sáng sủa nọ, riêng thằng Quốc còn đưa tay lên ôm chặt má cứ như thể chỉ hai giây nữa thôi là cả hàm răng của nó sẽ “cuốn theo chiều gió” ấy. Hiền tặc lưỡi:
- Thôi kệ, không cần răng khôn thì mình vẫn thông minh chán. Mấy hôm nay ở lớp thế nào?
Như nghe được khẩu lệnh tiến công, bốn đứa bạn nhất loạt đồng thanh:
- Vui cực kỳ!
Hiền xì mũi giả bộ: “Tao chả tin, có giỏi thì chứng minh đi!” và ngẩng đầu hóng hớt. Chỉ chờ có thế, Minh rú ầm lên và bắt đầu bô lô ba la những câu chuyện liên hồi bất tận về một tập hợp bất quy tắc có tên gọi là lớp-chúng-mình. Nào là các tín đồ của Breadism – tức Bánh Mỳ giáo (nơi tụ hội những đứa mà giờ ra chơi không yêu thích gì hơn việc chen bẹp ruột vào canteen mua cho được một cái bánh kẹp xúc xích vừa ỉu vừa nguội) đã phát hiện ra một điều cực lý thú: nếu cắn những miếng đầu tiên mà thấy miệng nhạt thếch thì hãy cẩn thận, toàn bộ thìa gia vị siêu ú ụ sẽ nằm gọn trong phạm vi ba cú ngoạm tiếp theo, mà lúc ấy thì, hix, mặn thôi rồi! Rồi thì cô chủ nhiệm sao mà tâm lý, trong những tiết trống không còn gì để học cô đã hào hứng dạy bọn con gái hàng chục kiểu đan, móc khác nhau với lý do “để các em nữ tính dần đi là vừa!” Trong vô số những mẩu chuyện vụn vặt đóng mác một lớp học ầm ĩ chờ nghỉ hè như thế, Hiền quan tâm nhất tới một tin nóng hổi: ngay sau khi nghỉ hè, lớp nó sẽ đi tham quan!
- Ở đâu cơ? Đã chọn địa điểm chưa?
- Đang lựa chọn giữa Sapa và Cúc Phương mày ạ. Lại được đi tối thiểu hai ngày một đêm, sướng rung rinh! – Trà tít mắt.
- À đấy – Minh vỗ trán – Nhắc mới nhớ, lớp mình vừa bỏ phiếu chọn giữa hai nơi ấy, nhưng kết quả là hai phe cân bằng nhau, chỉ còn mỗi mày là phiếu trắng. Thế nên bọn tao mới đến trưng cầu dân ý đây. Mày là lớp phó văn thể mỹ, lại còn phụ trách đặc khu vui chơi giải trí của lớp nữa, không có ý kiến của mày bọn tao cứ thấy thiếu thiếu...
- Hả? Tao? – Hiền trố mắt – Tao là lớp phó hồi nào?
- Thì vừa hôm mày nghỉ bọn tao bầu