Sốt xình xịch, trán hâm hấp nóng, còn má thì sưng vù và đỏ lựng như mặt chú Tễu, Hiền cứ thế mà nằm rên hừ hừ trên giường. Khổ thân quá, chẳng hiểu có phải là trời thấy nó chưa đủ thông minh hay sao ấy nên bây giờ quyết định tặng thêm cho một ít nếp nhăn nữa thì phải, nhưng tệ một điều là không phải ở não mà lại là hai ngách trong cùng của hàm dưới: hai cái răng khôn ạ! Đưa lưỡi đá lúng búng vào hai bộng răng đang sưng phồng, nó thấy đau nhói đến buốt cả trán. Sao lại mọc vào đúng lúc này cơ chứ hả răng khôn ơi!
“Giờ này chắc bọn nó ở lớp đang tí tởn lắm đấy, thi học kỳ xong rồi, sắp tổng kết. Tha hồ văn nghệ văn gừng với cả chè chén liên hoan nhé, chỉ có mỗi mình là cuộn chăn còng queo như con cuốn chiếu thế này thôi, hix.”
Tủi thân một hồi, nó thiếp đi lúc nào không biết. Trong cơn mơ ú ớ, nó thấy hai cái răng khôn của mình mọc ra dài ngoằng, nhìn chả khác gì đôi ngà voi quằm quặm hếch ngược lên trời cả. Sợ quá, Hiền túm chặt lấy và ra sức bẻ. Thế là đùng một cái đôi ngà voi hoành tráng kia đã biến thành cả một hàng răng nanh vẩu chìa cái thò cái thụt. Tuyệt vọng, nó oà khóc, tới khi giật thót mình vì bị ai tát đánh bốp vào mặt làm những cái răng nanh lộp độp rơi xuống thì mới bừng tỉnh.
- Hiền, dậy! Làm gì mà vừa ngủ vừa ôm chặt miệng thế?
Khó nhọc mở mắt ra, nó đã thấy cả một lũ bạn đang lố nhố đứng ngồi trong phòng mình: cái Minh này, thêm cả Trà, Liên và Quốc nữa, đứa nào đứa nấy nhìn nó lom lom, rồi bụm miệng cười tủm tỉm. Thì đấy, hai bên má vốn đã “đỏ bồ quân” của nó mà nhận thêm được mấy cái tát yêu của bạn thì còn gì “trắng hồng tự nhiên” hơn!
- Bọn mày mới đến à? Mà đứa nào vừa cả gan tát đại ca đấy? – Hiền lừ mắt.
- Người được má mì của đại ca giao nhiệm vụ bằng-mọi-giá-không-để-cho-nó-nghiến-răng ạ! – Trà lon ton – Khiếp, vừa vào đến nơi đã nghe những tiếng kèn kẹt, chắc sau này có bộ phim nào cần lồng tiếng đoạn bản lề cửa bị rè thì chắc phải đặc cách mời mày mất!
- Đau lắm hả? Mày nằm thế này mấy ngày nay rồi đấy, có ăn uống được gì không?
Không đốp chát như Trà, Liên hỏi dịu dàng, còn vuốt vuốt mấy lọn tóc loà xoà trên trán nó làm Hiền tự dưng mủi lòng quá, muốn gục đầu vào vai bạn làm nũng như trẻ con quá. Nó sụt sịt kể lể:
- Ừ, đau kinh hoàng. Ăn uống thì vớ