1. Chuẩn bị Tết thường rất bận rộn, rất vội vã, và làm gì cũng phải nhanh nhanh. Nhưng khi ngồi trong bếp ấm ơi là ấm để trông nồi bánh chưng và rang hạt dẻ, thì tha hồ mà nghĩ lên tận cung trăng! (Chỉ cần chú ý đừng làm hạt dẻ cháy, không mẹ sẽ mắng cho là mất Tết!)
Nếu là cô hàng Hạt Dẻ lãng mạn: Mình yêu công việc của mình, khi mỗi ngày mình làm đều làm khác đi. (Hôm qua luộc hạt dẻ rồi rang, hôm nay rang xong mới luộc!) Mình không cho hạt dẻ vào túi nilon xấu ỉn mà dùng cái túi bóng trong veo, buộc bằng những dây ruban rực rỡ. Mình không cân điêu, không bán hạt dẻ thối và hạt dẻ ế rang lại (vì mình có bao giờ bị ế đâu?). Tối về ngủ ngon, và ngày mai sẽ lại đẹp như hôm nay!
Đây là cô hàng Hạt Dẻ hiện thực phê phán: Đau đớn sao! Ngồi phơi mặt hít bụi ngoài đường. Và nẻ toác vì cái bếp lò đỏ rực. Và những người mua hàng khó chịu, thử thử rồi nhặt nhặt. Biết thế nào mà đòi nhặt? Rồi lại lo mình cân điêu! Tối, mệt mỏi lê lết về nhà, nghĩ đến ngày mai cũng buồn thảm thế này…
2.- Ôi, không lãng mạn, không hiện thực phê phán gì nữa!
Cô Hạt Dẻ đích-thực của chúng ta than lên như vậy, khi nghĩ đến môn Văn, và suy ra là còn một bài Văn, đáng ra phải làm xong như tất cả bài tập Tết khác. Bài gì mà vỏn vẹn 2 chữ: Mùa xuân (hội chứng từ sự kiện “Trái tim có điều kỳ diệu” đây mà!). Thế mà lại lấy vào điểm kiểm tra một tiết. Khổ ghê!
Lục cục lục cục… những quả hạt dẻ to cộ lăn qua lăn lại trong chảo.
- Mình còn đang lo hết hơi để chọn trường nào. Chả nhẽ lại phải ngồi kể lể rằng mùa xuân là mùa lễ hội, “tháng giêng là tháng ăn chơi”… Chỉ muốn đấm cho cái đề bài í một nhát! (Đấm luôn vào không khí trước mặt, tưởng tượng chữ Mùa xuân đang lửng lơ ở đó!)
Ôi, bài ca chọn trường! Tưởng như cả cuộc đời mình đặt sau 2 tiếng ấy! Thật dã man quá thể! Sao một đứa U18 có thể quyết định được cho cả cuộc đời nó?
Nghe thì rất dễ dàng: lựa chọn dựa trên sở thích – năng lực và nhu cầu xã hội. Má ơi, khi chưa biết tí teo gì về mấy cái ngành nghề ấy, sao biết mình có thể thích hay không? Càng không thể đủ vĩ mô để nhìn xem nhu cầu xã hội với cái ngành nghề đó như thế nào. Còn năng lực? Trời, đó càng và càng là thứ mà bất cứ đứa nào đưa ra lời “tự nhận xét” cũng đều đau tim!
Thế đấy!