chị Trang, chị Trang thế này, chị Trang thế kia, chóng cả mặt. Nó mà làm sai một việc gì đó là ầm ĩ lên, thế mà chị Trang…không phải nó so bì, nhưng cứ nghĩ đến là tức lắm>.<. Còn chị Trang lúc nào cũng coi nó như một thằng nhóc vậy (hơn nó có hai tuổi thôi, chứ có nhiều nhặn gì đâu vậy mà lúc nào cũng như một bà cụ già vậy), có chuyện gì cũng : ‘em còn bé không hiểu được đâu’. Còn chuyện ở lớp thì còn buồn hơn nữa. Mọi việc từ bé tí cho đến to đùng, cô chủ nhiệm đều bắt nó ‘gánh vác’, nó còn đâu thời gian cho nhưng việc riêng tư chứ. Cô toán thì lúc nào cũng tia nó, bài dễ thì có gọi cho đâu gọi toàn nhưng câu xương dã man con ngan. Chán!! Đến bây giờ lại xuất hiện thêm con Nhóc.
Và nó cười một cái để tự an ủi mình.
Đã hai tuần trôi qua, nói chung là nó cũng không còn tức vì vụ cãi cọ này nọ kia. Nó cũng đã biết nhìn về hai phía rồi đấy. Không đổ lỗi hết cho con Nhóc nữa. Nó hâm, nhưng cũng may không hâm toàn tập, nó thấy cái ‘định luật dở hơi’ của nó cũng không hoàn toàn đúng. Nó sai và tên Dũng cũng sai, mỗi tên 50% cho khỏi tị nhau=)). Con gái dễ thương cực, phải không bà con? Để xem nào, mẹ hay mắng nó (như thế đâu phải mẹ ghét nó và yêu chị Trang hơn nó), những lúc như thế mẹ nói rất nhanh, rất nhanh, nó thấy mẹ giống như một Raper chuyên nghiệp vậy. Hay đấy! Còn ‘pà già’ Trang, mỗi khi lên mặt với nó, nó thấy bà chị mình xinh phết. Đôi khi, chỉ là đôi khi thôi cũng đủ sướng lắm rồi, chị Trang còn dọn phòng cho nó.
- Bà chị mình sao mà đáng yêu quá, tuy có hơi đanh đá một tí^.^.-Nó cười tít.
Cô chủ nhiệm ‘bắt nó gánh vác’ mọi chuyện của lớp vì cô tin tưởng nó mà. Nhiều đứa trong lớp ‘thèm muốn’ mà đâu có được. Lẽ ra nó phải tự hào thay vì càu nhàu chớ. Nó bị cô toán hay tia là đúng rồi, trên người luôn mang cái mác ‘Lớp Trưởng’ to oạnh, măm những câu khó là đúng rồi. Hô hô…Đôi khi những rắc rối nếu nghĩ theo một phương diện khác, giải quyết theo một cách khác thì lại thành một cái gì đó hay ho hơn lăn tăn + buồn chán, có lẽ là niềm vui. Đây là một định luật và nó là một dẫn chứng cụ thể. Khà khà, nghĩ được như vậy nó thấy thật nhẹ nhõm.
Và nó đã nhận ra một điều, không phải một định luật cuộc sống, mà chỉ là một điều nho nhỏ thôi.
Reng reng. Chuông cửa reo. Có bưu phẩm + tin nhắn. Để xem gì đây nào.
“…Cảm ơn vì mày