cứ mắc nghẹn lại ở cổ, thay vào đấy là những tiếng sụt sịt. “ấy lại khóc đấy à, lêu lêu mít ướt. Yên tâm, tớ khỏe và đang làm... một việc có ích. Không tiết lộ bí mật được. Đừng khóc nữa, chắc lâu lâu tớ mới về . Nhưng mọi người cứ chuẩn bị cho cuộc thi, tớ sẽ về kịp. Yên tâm!” Điệp
chỉ còn nghe được đến thế, điện thoại đột ngột đứt liên lạc. Điệp gọi lại- “số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc đựơc...”. Số này cũng của một ai đấy chứ cũng không phải số của Quang.
***
Cuộc gọi đầu tiên chỉ làm Điệp yên tâm hơn được một tẹo. Câu hỏi Quang đang ở đâu, làm gì mà bí mật thế vẫn lởn vởn trong suy nghĩ của cô bạn nhỏ. Nhưng không có Quang, cuộc thi vẫn cứ diễn ra, và bọn Điệp vẫn phải chuẩn bị. Điệp dần thay thế Quang trong vai trò leader. Lần đầu tiên cô bạn nhận ra mình cũng có khả năng hò hét người khác như ai, và công việc cũng suôn sẻ hơn khi có một thủ lĩnh. Trước đây, khi có Quang, cả hội có thể yên tâm rằng công việc chắc chắn đâu vào đấy, vì Quang có một tầm nhìn và khả năng điều hành công việc cực ổn.
Nhưng Quang chẳng có ở đây. Mọi người bắt buộc phải suy nghĩ nhiều hơn, nói như cái Khánh là “không chỉ vận động chân tay mà còn... rung rinh đầu óc hơn”. Chẳng mấy chốc, ngày thi đã đến gần.
***
Mỗi tuần Quang gọi về một lần, vào các tối khác nhau. Chỉ quanh quẩn hỏi chuyện ở nhà, mọi người chuẩn bị thi thế nào, có vui không chứ tuyệt nhiên không tiết lộ gì về hành trình bí ẩn của mình. Điệp biết, có tra khảo thế nào thì cậu bạn cứng đầu cứng cổ cũng không bao giờ chịu hé răng. Thảng hoặc, có những lần Quang gọi về chẳng vì một lí do nào cả ,hoặc vì những lí do hết sức đâu đâu. “Tối nay trăng đẹp lắm, ra ban công ngắm xem!” Điệp cũng làm theo lời cậu bạn,
cũng chạy ra ban công và thu vào tầm mắt chỉ một bầu trời nhiều mây và trăng thì mờ tịt. “Lừa tớ à?” - “Không, tớ quên mất là đây không phải Hà Nội. Thôi, để tạ lỗi, tớ kể cho mà nghe...” Rồi Quang bắt đầu thao thao bất tuyệt về một bầu trời sáng trăng và nhiều sao, về những cánh rừng xanh bạt ngàn, và cả về một mùi vị rất riêng của đêm mà cậu vô tình khám phá được. Đầu dây bên kia, Điệp đã ngủ khì từ lúc nào.
***
“Đến bao giờ ấy mới về?” “Ê, đấy là một bí mật mà, nhưng chắc là sắp thôi.”