loạt thứ "tại sao" nhảy póc póc ra khỏi đầu nó. Càng hiểu ra vấn đề, nó càng thấy xấu hổ.
Ngượng. Nó thấy mình dở hơi… Chẳng hiểu sao… nước mắt nó lăn dài.
- Ơ kìa, sao ấy lại khóc? - Minh Quân hỏi.
- Êu, đừng khóc. Chỉ là một chút nhầm lẫn thôi mà. Không sao đâu! – Anh Quân nói, đưa tấm thiệp cho nó.
- Con hâm! Phải cười chứ! Tự nhiên lại quen được hai bạn Quân thế này còn gì! - Cái Thảo đưa tay lau nước mắt cho nó.
Sau phút hâm, nó lại nhoẻn cười, đưa thiệp cho Minh Quân:
- Cái này là của ấy. Chúc mừng sinh nhật ấy!
- Ừ, cảm ơn Ngọc nhé!
Lại đến lượt Anh Quân:
- Ơ, thế tớ không có gì à?
Cái Thảo nhanh nhảu:
- Có chứ! Buổi Hình ngày mai Ngọc sẽ khao ba đứa mình một chầu nem chua rán, Ngọc nhỉ!
Cứ như bình thường thì nó đã cốc đầu cái Thảo một phát, nhưng mà hôm nay nó thấy con
bạn thông minh phết. Nó cười:
- Ừ… À, Quân mở thiệp ra đi! Minh Quân mở tấm thiệp."Have a nice day! - From Ngọc."
- Thanx ấy. Hôm nay đúng là "nice day" nhỉ!
- Đâu, hôm nay mưa cơ mà??? - Thảo cãi, mắt ánh lên cười.
- Tớ thấy có nắng rồi kia kìa…- Anh Quân chỉ tay ra ngoài trời.
Đúng là nắng lên thật. Nắng chiếu đúng vào chỗ bốn đứa đang đứng. Cái Thảo định nói thêm một câu gì đó pha trò, nhưng lại thôi. Im lặng nhìn nắng đang khe khẽ sà xuống tán cây sau cơn mưa. Trời đã lẳng lặng quang xanh từ bao giờ.
Rồi chuông lại reo. Hai bạn Quân chào Ngọc và Thảo rồi về lớp. Còn lại hai đứa ở hành lang.
- Gớm, hôm qua lúc chat với mày xong thằng Minh Quân gọi điện lôi cổ tao dậy hò hét ầm ĩ cả lên. Chẹp chẹp… - Cái Thảo nháy mắt. Nó nghe, không nói gì, chỉ mỉm cười.
- Thôi vào lớp đi Ngọc. Đứng dưới nắng lâu quá mặt mày hồng hết cả lên rồi kia kìa!
Thế là, hai đứa kéo nhau vào lớp.Ngọc ngoái nhìn hành lang ngập nắng sau lưng, mỉm cười. Một ngày đẹp trời.