tí nữa khi thằng bạn đã dậy từ đời nào, với lại chẳng còn xe máy, không nhanh lên nó đứng ngoài cổng trường là cái chắc.
Bỏ nhà qua đêm, An lờ mờ hiểu mình sắp đối mặt với chuyện gì, ba mẹ hẳn cũng đã thông báo với giáo viên chủ nhiệm, hẳn lý do nó “dạt vòm” sẽ là một hot topic của lớp hôm nay, nghĩ đến đây, nó chợt nhăn mặt. Trong một tích tắc, nó muốn bùng hôm nay luôn, nhưng (mặt nó lại nhăn nhó hơn), nó chợt nghĩ đến cuộc hội thoại ngắn ngủi hôm qua… Đành vậy! Nó không muốn Nam có thể nghĩ nó là thằng không biết giữ lời…
4. Xem ra mọi chuyện An lo lắng lại là thừa. Từ chủ nhiệm đến tụi bạn, tất nhiên trừ Nam, hình như chẳng ai biết chuyện của nó. Tự nhiên nó thấy hẫng thế nào đó. Thế mà nó cứ tưởng ba mẹ sẽ cuống cả lên đi tìm nó chứ… Mà chẳng phải nó đã tuyên bố rồi đó sao: “Con lớn rồi, hãy để con sống theo ý con!”. Suốt buổi học, nó không tài nào tập trung được. Trong chưa đầy 24h, tâm trạng của nó đã trải qua mọi cảm xúc tức giận, mệt mỏi, hụt hẫng và giờ là thất vọng, chưa bao giờ nó thấy mình bế tắc đến vậy. Trở về nhà để xin lỗi ư? Không, nó chưa muốn nghĩ đến điều đó, nó chẳng thấy mình sai gì cả, mà ba mẹ cũng đâu muốn tìm nó. Nhưng không về, thì những ngày tới của nó sẽ sao đây?
5. Việc Nam đồng ý để An tiếp tục ở lại là một bất ngờ với nó. Còn tại sao, thì An chịu, không đoán được. Tất nhiên kèm với đó là những điều kiện bắt buộc phải thực hiện. Ví như không được về muộn sau 9h30 tối, không được bỏ học, hai đứa chia nhau rửa bát, giặt quần áo; 3, 5, 7 - lau nhà; 4, Chủ nhật - cọ nhà vệ sinh… Nếu chỉ vài ngày trước, nghe thấy mấy thứ này, hẳn An đã chối phăng, nhưng giờ thì khác, có những điều nó biết mình phải chấp nhận để hoà nhập. Vả lại, nó có thể lựa chọn được chăng?!
6. Hơn một tháng từ cái tối An xuất hiện trước cửa nhà Nam, khoảng thời gian tưởng như ngắn ngủi nhưng bao nhiêu biến động xảy ra với An có lẽ bằng cả 17 năm nó xuất hiện trên đời gộp lại. Không hiểu vì lẽ gì đến giờ này, chuyện nó “dạt vòm” hầu như chẳng ai biết, ba mẹ cũng không liên lạc gì. Dù ở trên lớp, nó vẫn tỏ ra bình thường nhưng hơn ai hết nó biết mình đang rối trí. Rốt cục, nó có ý nghĩa ra sao với bố mẹ nó? Chỉ vì một lời nói hỗn (giờ thì nó tự nhận như thế), mà bố mẹ nó có thể từ nó